Trong sự nghiệp sáng tác của mình, nhạc sĩ Lam Phương có rất nhiều ca khúc tâm đắc. Một trong số đó là Xin Thời Gian Qua Mau, bài hát được ông sáng tác vào giữa thập niên những năm 1960. Lúc đó ông vẫn còn rất trẻ và đang ở đỉnh cao của cuộc đời và sự nghiệp của chính mình. Tuổi trẻ, danh vọng và tiền bạc cái gì ông cũng có.
Thường những lúc “dư dả” về mọi mặt như vậy người ta thường sẽ mong muốn thời gian được ngừng lại để có thể tận hưởng hết những gì tốt đẹp nhất của thanh xuân, của cuộc đời. Nhưng không hiểu sao nhạc sĩ Lam Phương lại Xin Thời Gian Qua Mau!? Phải chăng lúc đó ông đã gặp một “biến cố” nào đó khiến cho tâm hồn phải tổn thương vô cùng?
Chúng ta không thể nào biết được câu chuyện đằng sau nó, điều duy nhất chúng ta có thể biết là trong tờ nhạc, ông đã ghi lời đề tặng là “Viết cho T. những ngày nhớ em”. Không ai biết được người con gái tên T đó là ai, và cũng không ai biết chuyện gì đã thực sự xảy đến với ông vào thời điểm đó cả.
Mở đầu bài hát là một câu khiến cho lòng người xót xa vô cùng “buồn nào hơn đêm nay”. Chắc là không có nỗi buồn nào bằng một đêm “ngoài kia bão tố đầy trời”, từng cơn gió như đang “gào thét”, rồi “nuốt trọn” “từng cánh lá” biết mất hút “vào lòng đêm thâu” - nhạc sĩ dùng từ “rơi”, rất nhẹ nhàng và bình thản, như một con người tưởng chừng như bình lặng nhưng trong lòng lại cuộn trào từng cơn bão tố, vì lòng mãi không thể nguôi nỗi “thương thầm mối tình ngâu”.
Buồn nào hơn đêm nay
Buồn nào hơn đêm nay
Khi ngoài kia bão tố đầy trời
Từng cánh lá cuốn gió
Rơi vào lòng đêm thâu
Thương thầm mối tình ngâu
Ngày về ôi xa quá
Cánh nhạn còn miệt mài
Trong nắng hồng mê say
Lạc bầy chim chíu chít
Hai phương trời cách biệt
Đêm chờ và đêm mong
Bấm vào giữa hình trên để nghe “Xin Thời Gian Qua Mau” Trình bày: Ngô Quốc Linh
Mời quý vị nghe lại ca khúc “Xin Thời Gian Qua Mau” Trình bày: Hoàng Oanh
Bấm vào giữa hình trên để nghe “Xin Thời Gian Qua Mau” Trình bày: Hoàng Oanh
Cuộc tình ấy, chắc chàng trai đã mong chờ từ rất lâu, rất lâu ngày được cùng nàng hội ngộ. Nhưng chờ mãi, đợi mãi “ngày về ôi xa quá”. Người nơi phương trời xa vẫn đang như “Cánh nhạn còn miệt mài/ Trong nắng hồng mê say”. và tình yêu của họ giờ đây cũng như đã “Lạc bầy chim chíu chít/ Hai phương trời cách biệt”. Anh thì vẫn vậy, vẫn ở nơi đây từng ngày, từng đêm chờ mong trong mỏi mòn.
Cũng vì những lời ca này mà nhiều người lầm tưởng rằng ca khúc này được nhạc sĩ sáng tác sau năm 1975, khi ông đang “lưu lạc” nơi đất khách cùng nỗi nhớ, trông ngóng ngày được trở lại quê hương, nhưng “ngày về ôi xa quá”!
Ta đã quen, quen từng hơi thở
Quen tiếng cười và sóng mát đưa tin
Tám mùa đông cây rừng khô trụi lá
Chưa bao giờ một phút sống xa nhau
Những kỷ niệm vẫn như đang còn vẹn nguyên trước mắt anh, những ngày hai người cùng bên nhau hạnh phúc. Anh đã quen, “quen từng hơi thở, quen tiếng cười và sóng mát đưa tin”, quen với những niềm vui, những hạnh phúc khi được ở cạnh người mình yêu - “Tám mùa đông cây rừng khô trụi lá/ Chưa bao giờ một phút sống xa nhau” - Có lẽ quãng thời gian ấy không quá dài, nhưng cũng đủ để tình yêu của họ phát triển lên một cung bậc mới, sâu sắc và tha thiết vô cùng.
Những ngày ấy đã ghi dấu biết bao nhiêu là kỷ niệm, biết bao nhiêu là tình yêu của hai người. Anh nhớ và thương vô cùng “những đêm trăng tà soi xóm vắng, đưa em về anh viết thành bài ca”, thương vô cùng “những khi trưa hè nghiêng nắng đổ, hắt hiu buồn tiếng võng nhè nhẹ đưa”. Nhưng giờ đây những ngày tháng hạnh phúc ấy cũng đã trôi qua, người đã đi để lại anh nơi đây chỉ một mình, một mình với nỗi sầu tương tư ngày đêm giằng xé nơi con tim.
Thương những đêm trăng tà soi xóm vắng
Đưa em về anh viết thành bài ca
Thương những khi trưa hè nghiêng nắng đổ
Hắt hiu buồn tiếng võng nhè nhẹ đưa
Nên có nỗi buồn nào có thể “hơn đêm nay”, khi mà “tình xuân đã úa bụi đời”, khi mà tình yêu chỉ còn lại một nửa. Nhiều khi anh cũng muốn “ trách móc, hay giận hờn vu vơ” nhưng nghĩ lại thì có trách, có giận thì cũng không thể thay đổi được điều gì nữa, mà “chỉ làm phí ngày thơ”, chỉ khiến cho lòng anh càng thêm buồn tủi, càng thêm nhớ nhung hơn mà thôi.
Buồn nào hơn đêm nay
Buồn nào hơn đêm nay
Khi tình xuân đã úa bụi đời
Nhiều lúc muốn trách móc
Hay giận hờn vu vơ
Chỉ làm phí ngày thơ
Dù rằng sau mưa bão
Gió hiền hòa lại về
Vẫn thấy lòng hoang vu
Cuộc đời là hư vô
Bôn ba chi xứ người
Khi mình còn đôi tay
Mời quý vị nghe lại ca khúc “Xin Thời Gian Qua Mau” Trình bày: Tuấn Vũ
Bấm vào giữa hình trên để nghe “Xin Thời Gian Qua Mau” Trình bày: Tuấn Vũ
Mời quý vị nghe lại ca khúc “Xin Thời Gian Qua Mau” Trình bày: Lệ Quyên
Bấm vào giữa hình trên để nghe “Xin Thời Gian Qua Mau” Trình bày: Lệ Quyên
Anh cũng biết “dù rằng sau mưa bão/ gió hiền hòa lại về”, trời sẽ soi sáng bước đường mà anh đi, nhưng anh cũng biết quãng đường đó từ nay sẽ thiếu vắng đi bóng hình người con gái mà anh yêu, nên anh vẫn không thể nào vui mừng trở lại như trước, mà “vẫn thấy lòng hoang vu”. Anh chỉ biết xót xa nơi cõi lòng, trách người anh yêu sao không hiểu rằng “cuộc đời là hư vô”, là những vui buồn ngắn ngủi, là những hạnh phúc thật gần, mà phải “bôn ba chi xứ người/ khi mình còn đôi tay”? Để cho cuộc tình đang tươi đẹp của hai người cũng chìm dần trong nỗi buồn miên man nơi đêm dài hiu quạnh, để cho anh phải một mình ôm nỗi nhớ và cô đơn vô bờ bến khi thiếu vắng người thương.
Có lẽ vì thế nên nhạc sĩ Lam Phương mới Xin Thời Gian Qua Mau, để ông có thể quên đi những nỗi buồn, những nỗi cô đơn đang ngày đêm xâm lấn lấy tâm trí và cả trái tim mình.
Người ta cũng nói rằng, ông chính là một “nhà dự cảm”, một người đoán biết được tương lai của chính mình, khi các câu hát ông viết về nỗi cô đơn đều đúng với cuộc sống của ông sau này. Cũng có người nói rằng những câu hát ấy đã vận vào cuộc đời của ông, khiến cho nó thăng trầm không nguôi dù cho đã đến cuối cuộc đời.
Lối Cũ biên soạn