"Dạ Khúc Cho Tình Nhân" - Nhạc phẩm được nhạc sĩ Lê Uyên Phương viết cho cuộc tình bị chia cách _ Lối Cũ

Nhắc đến nhạc sĩ Lê Uyên Phương, dường như chúng ta không có chuyện gì khác ngoài chuyện tình của vợ chồng ông. Vì lẽ đó, bây giờ tôi cũng sẽ nhắc đến một góc nhỏ trong câu chuyện tình yêu đó. Bởi bài hát tôi muốn nghe, và muốn các bạn nghe cùng ngay lúc này chính là “Dạ Khúc Cho Tình Nhân”.

Nhạc sĩ Lê Uyên Phương

Bài hát được ông sáng tác vào năm 1968, lúc ông đang còn ở Đà Lạt, còn “tình nhân” “Lê Uyên” của ông thì đang bị gia đình “giam lỏng” ở Chợ Lớn - Sài Gòn. Vì họ muốn chia rẽ cuộc tình không cân xứng, giữa một nàng tiểu thư đài các cùng một chàng nhạc sĩ nhà nghèo của hai người. Lúc đó có lẽ ông đã dùng tất cả nỗi nhớ, sự lo sợ cho mối duyên sẽ không thành để viết nên bài ca vượt thời gian này:

Ngày em thắp sao trời

Chờ trăng gió lên khơi

Mà mưa bão tơi bời

Một ngày mưa bão không rời


Nghe lại ca khúc "Dạ Khúc Cho Tình Nhân" Trình bày: Vợ chồng nhạc sĩ Lê Uyên Phương - Lê Uyên


Bấm vào để nghe ca khúc "Dạ Khúc Cho Tình Nhân" Trình bày: Vợ chồng nhạc sĩ Lê Uyên Phương - Lê Uyên


Ngày gặp được “em” có lẽ chính là ngày ánh sáng trong lòng ông được thắp sáng bởi ánh sao trời. Cuộc sống ông đã tràn đầy u tối cho đến khi cô ấy xuất hiện. Cô đã nhen nhóm lên trong ông một thứ ánh sáng diệu kỳ để cho ông hy vọng sẽ có một ngày “trăng gió lên khơi”. Nhưng mong chờ chưa trọn vẹn thì “mưa bão tơi bời”, và “mưa bão không rời” cứ thế dập tắt đi chút hy vọng mong manh ấy. “Ánh sao trời” được thắp lên ấy cũng theo gió mà “rụng rơi... đầy” khi hai người bị chia cách hai nơi. Có lẽ lúc ấy, nơi xa ấy người ông yêu cũng vậy, cũng cùng chung một tâm trạng như ông, nên họ sẽ “cùng rót bao nhiêu ngày hoang” và “cùng đếm bao nhiêu mộng tàn”. Họ chỉ biết trao gửi nỗi nhớ mênh mang vào “vùng trời đêm” lạnh lùng với một màu trời u tối, u tối như chính cuộc tình của họ lúc này vậy.

Trên đôi vai thanh xuân

Ướp hôn nồng bên gối đắm say

Ánh sao trời theo gió rụng rơi... đầy


Cùng rót bao nhiêu ngày hoang

Cùng đếm bao nhiêu mộng tàn

Ru người yêu dấu trong vùng trời đêm

Nhạc sĩ Lê Uyên Phương và Vợ (Ca sĩ Lê Uyên - tên thật là Lâm Phúc Anh) chụp tại biển Huntington tại Mỹ

Hình ảnh hoa vừa nở mà “tình nhân đã xa xôi” chính là ông muốn nhấn mạnh thêm lần nữa rằng chút ánh sáng mới được thắp lên trong ông đang quá mong manh. Sự nhớ nhung, day dứt trong lòng cứ lặp đi lặp lại, nhưng có một chút bất lực chất chứa trong những lời ca ấy. Khi hai người chỉ biết “yêu nhau trong lo âu”, chỉ biết “tha thiết nhớ mong”. Còn con đường tình thì đã bị “Lá hoa rụng” dần che khuất, chỉ để lại “ánh sao đêm lẻ loi”. Nhưng dẫu cho có vậy thì tình yêu trong ông vẫn “thủy chung” trọn đời. Có chăng người thấu hiểu ông nhất chỉ có cô ấy, người mà ông luôn trông ngóng, luôn nhớ nhung và trao trọn cả con tim.


Nghe lại ca khúc "Dạ Khúc Cho Tình Nhân" Trình bày: Đàm Vĩnh Hưng


Bấm vào để nghe ca khúc "Dạ Khúc Cho Tình Nhân" Trình bày: Đàm Vĩnh Hưng


Vừa hoa nở tươi môi

Tình nhân đã xa xôi

Ðời ngăn cách nhau hoài

Một lần thôi đã không thôi


Yêu nhau trong lo âu

Biết bao lần tha thiết nhớ mong

Lá hoa rụng mau xóa đường quay về

Làm ánh sao đêm lẻ loi

Màu tối gương bên đèn soi

Ân tình sâu vẫn trong đời thủy chung

Ông cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy được nữa, nên âm thầm rơi “dòng nước mắt nóng tiễn đưa”. Nhưng ông cũng mong ước rằng “tình ấy đắm đuối thiết tha” vì đã “qua bao nhiêu điêu linh”, qua bao nhiêu “xót xa” và “đắng cay” trong cuộc đời. Mà màn đêm sao vô tình đến thế, nó như “mở huyệt sâu” chôn vùi con tim đang buốt giá trong vô vọng của ông. Để rồi khi “một vì sao lạ rơi” làm cho ông nghe “hồn tê tái, trên dòng hương khói bay”.


Ðời mãi mãi mãi cách xa

Dòng nước mắt nóng tiễn đưa

Xin cho lần cuối


Tình ấy đắm đuối thiết tha

Vì qua bao nhiêu điêu linh

Xót xa

đắng cay

trong đời...


Màn đêm mở huyệt sâu

Mộng đầu xin dài lâu

Một vì sao lạ rơi,

nghe hồn tê tái

trên dòng hương khói bay


Nghe lại ca khúc "Dạ Khúc Cho Tình Nhân" Trình bày: Khánh Ly


Bấm vào để nghe ca khúc "Dạ Khúc Cho Tình Nhân" Trình bày: Khánh Ly


Dù tuyệt vọng, dù đau khổ, thì “ái ân ơi đừng phụ lòng ta”, thì “nhớ thương sâu xin gởi người xa”. Dù “giấc mơ xưa khăn phủ vành sô” thì những con người yêu nhau mong rằng sẽ “ngọt ngào tìm nhau” và có thể cùng nhau mỉm cười đến khi nằm xuống. Dù vậy thì cái chết cũng không thể chia lìa được tình cảm chân thành của những con người mang trong mình một tình yêu bất diệt, họ sẽ “chết bên nhau thật là hồn nhiên”.

Ái ân ơi đừng phụ lòng ta

Nhớ thương sâu xin gởi người xa

Khóc nhau trong cuộc đời


Giấc mơ xưa khăn phủ vành sô

Có yêu nhau ngọt ngào tìm nhau

Chết bên nhau thật là hồn nhiên!

Có lẽ đây là cái chết “vui vẻ” nhất mà tôi cảm nhận được từ trước đến giờ. Phải chăng đây là xem “cái chết nhẹ tựa lông hồng” trong truyền thuyết chăng? Có thể vì khi cuộc sống đã đủ yêu thương, đã đong đầy hạnh phúc thì họ đã mãn nguyện lắm rồi. 

Một lần khi hát bài hát này, ông đã hồi tưởng lại và cho biết là ông viết bài này trong thời điểm giao thoa của một ngày. Lúc trời chuyển đêm đang dần về sáng, có thể là một ngày bình an nối tiếp ngày bình an, cũng có thể là một ngày bất an nối tiếp thêm ngày bất an, Nhưng trong lòng ông lúc đó chỉ mong nhớ đến người ông yêu. Và sâu trong lòng ông mong cầu, rằng khi ánh sáng lại soi rọi một ngày tiếp theo, những đôi tình nhân sẽ được cùng chung một số phận trong cuộc đời. Sẽ được bên nhau mãi mãi!

Nhạc sĩ Lê Uyên Phương và Vợ (ca sĩ Lê Uyên)


Lối Cũ biên soạn