Nỗi buồn của Ngô Thuỵ Miên chôn giấu vào khoảng trời riêng biệt qua ca khúc "Riêng Một Góc Trời" _ Lối Cũ

Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơ

Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa

Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ

Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi

Những câu hát vô cùng quen thuộc cứ nhẹ nhàng và sâu lắng len lỏi vào cõi lòng của những con người yêu nhạc, đặc biệt là những con người yêu tình ca Ngô Thụy Miên thì không ai mà không biết.

Riêng Một Góc Trời có lẽ là một trong những bản tình ca được yêu mến bậc nhất của ông. Bài ca ấy được ông sáng tác khi đã tròn 50 tuổi đời, lúc đó tình yêu của ông cũng đã có một kết thúc đối, với ông đã là mỹ mãn, với người vợ và cũng là mối tình mang tên đầu đời “Chiều Nay Không Có Em” của chính mình mang tên Đoàn Thanh Vân. 

Nhưng có lẽ ông sẽ không bao giờ quên được quãng thời gian truân chuyên trải dài để đến được với cuộc tình này, vậy nên với tất cả những cảm xúc dồn nén, những nỗi nhớ chất chứa, và cả nỗi buồn đã mang theo suốt cả chặng đường đã qua ông đã tạo nên một tuyệt tác cho âm nhạc mang tên Riêng Một Góc Trời. 

Bài hát cũng như là một lời khẳng định, một sự tuyên bố rộng rãi rằng, với ông tình ca chính là cuộc đời đúng đắn mà mình đã chọn, và với tình ca ông đã có cho chính mình một góc trời riêng, một chỗ đứng riêng trong lòng của những người yêu âm nhạc nói riêng và trong làng âm nhạc Việt Nam nói chung.

Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơ

Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa

Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ

Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi

Bài hát bắt đầu với những lời ca lắng đọng đầy sự sâu sắc của cuộc đời đã từng trải. Sau bao ngày trôi qua, khi đã sống hơn nửa đời người ông đã nhìn thấy được màu của tình yêu một cách rõ ràng - “Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơ”. Tình yêu chính là màu nắng, màu của sự tươi sáng, màu của những ước mơ và hy vọng, và những ước mơ, những hy vọng ấy sẽ đưa con người ta đến nơi bến bờ của hạnh phúc. Nhưng tình yêu cũng nhẹ nhàng tựa như làn gió, những lời hẹn ước, những câu thề nguyền cũng sẽ như thế theo làn gió mà “xa rời chốn xưa”. Và lúc đó tình yêu cũng sẽ thay màu như là “lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ”. Nhưng dù cho nó có buồn, có xa thì lòng người vẫn sẽ luôn yêu và nhớ về như là mưa vẫn sẽ luôn rơi, mây sẽ luôn trôi theo một lẽ vô cùng, vô cùng tự nhiên. Thế nên mới gọi là tình yêu, đôi khi có thể nhìn thấy rõ, nhưng đôi khi lại rất mơ hồ.

 

Mời quý vị nghe lại ca khúc "Riêng một góc trời" Tác giả: Ngô Thuỵ Miên | Trình bày: Tuấn ngọc

Bấm vào Video để nghe ca khúc "Riêng một góc trời" Trình bày: Tuấn Ngọc

 

Mời quý vị nghe lại ca khúc "Riêng một góc trời" Tác giả: Ngô Thuỵ Miên | Trình bày: Khánh Hà

Bấm vào Video để nghe ca khúc "Riêng một góc trời" Trình bày: Khánh Hà | Live Show ASIA 30

 

Ngày mà người bước đi, rồi cứ vô tình “người vui bên ấy”, chỉ còn lại một mình ông nơi này một mình ôm nỗi xót xa mà nhớ, mà “thương hình dáng ai”. Rồi cứ thế, ông lặng lẽ sống những ngày tháng cô đơn cùng “vòng tay tiếc nuối”, cùng “bước chân âm thầm”, sự cô đơn ấy thấm nhuần đến mức mà ông có thể “nghe giọt nắng phai”. Đời ông cũng thế, cũng lặng lẽ và âm thầm như là “sương khói, mơ hồ, trong bóng tối”. Là bởi vì người, người “đã xa xôi” bỏ quên lại nơi đây một mình ông với nỗi chơi vơi “riêng một góc trời”.

Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai

Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai

Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối

Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời

Trông cô đơn, lặng lẽ, nỗi buồn thương ấy như vỡ òa trong nỗi nhớ. Không thể nào có thể kìm được nỗi lòng của chính mình, ông thốt lên tha thiết “Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi!” - Tiếng gọi không lời hồi đáp ấy không biết đã  làm xé lòng biết bao nhiêu là con tim của những người yêu nhạc như là chúng ta? Có lẽ ai cũng có thể cảm nhận được nỗi nhớ nhung đến vô bờ, và nỗi cô đơn vọng ra từ cõi lòng của người nhạc sĩ ấy. Bởi với ông giờ mùa xuân đã vội vàng mà rời xa, rời xa như là “Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu”?!

Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi

Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây

Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu

 

Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa

Khi mùa đông về theo cánh chim bay

Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi

Tất cả những điều đó giờ chỉ còn là dĩ vãng, là quá khứ xa xôi. Sau bao nhiêu ngày nhớ nhung, ông đã bao lần kiếm tìm mà giờ thì “tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa”? Mùa đông đã về đây “theo cánh chim bay” làm buốt giá cả cõi lòng đơn côi của ông. Ông hiểu rằng tình yêu của mình giờ đã xa tầm tay với, “là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi”, giờ thì chấp nhận thôi, chấp nhận sống với nỗi nhớ cùng sự cô đơn đến cuối cuộc đời.

Và một mai đây, nếu người “có nghe Thu về, trên hàng lá khô”, thì người hãy nhớ rằng nơi chân trời cũ đang có một người đang ngày đêm như “ngàn sao lấp lánh” tỏa sáng miệt mài trên trời cao - một con người, bằng da bằng thịt đang “hát câu mong chờ, em về lối xưa”. Ở nơi đó mùa Hạ vẫn còn ánh nắng ấm áp như tình yêu ngày nào mà ông dành tặng cho người, nhưng lòng người thì đã buốt giá theo những ngày tháng đợi mong trong mỏi mòn. Nhưng có phải buồn hơn nữa, cô đơn hơn nữa thì ông vẫn luôn nguyện dùng cả một đời để nhớ thương để “gọi tên em mãi, trong cơn mê này”, và để mãi mãi trong cuộc đời này “mình nhớ thương nhau”.

Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô

Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa

Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá

Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau

Sự chín muồi của cả con người, tình yêu lẫn âm nhạc của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên đã tạo nên Riêng Một Góc Trời vô cùng sâu sắc, vô cùng thiết tha. Nhưng vẫn vậy, vẫn là một tình yêu vô cùng đẹp và vô cùng buồn, vẫn là một tình yêu âm thầm và lặng lẽ, một mình buồn, một mình nhớ không oán than, không trách móc - chỉ là trao trọn con tim và sự chân thành. 

Nhưng tại sao vẫn vậy, vẫn cũ mà vẫn khiến người ta đắm đuối và yêu đến như vậy? Có lẽ đó cũng chính là sự khẳng định “tình yêu mãi mãi trường tồn” của nhạc sĩ ngay từ khi bước vào con đường mang tên “tình ca”. Và hiện thực cũng đã minh chứng rất rõ ràng rằng Ngô Thụy Miên đã là một nhạc sĩ tạo cho mình được Riêng Một Góc Trời của chính ông.

Riêng Một Góc Trời được thu âm và thể hiện lần đầu bởi ca sĩ Tuấn Ngọc, người luôn có một thành công nhất định với tình ca Ngô Thụy Miên. Ca sĩ cũng chia sẻ: "Riêng Một Góc Trời là ca khúc mà cuộc đời tôi hàm ơn. Nó như một định mệnh, một sự may mắn trong sự nghiệp ca hát của tôi. Tôi đã hát thành công rất nhiều ca khúc của Ngô Thụy Miên, nhưng chưa có bài hát nào được công chúng yêu mến dài lâu, bền bỉ như Riêng một góc trời". Cùng với sự nổi tiếng và phổ biến của mình, bài hát cũng được rất, rất nhiều các ca sĩ khác thể hiện lại, nhưng có lẽ người yêu nhạc đã quá yêu quý nó qua giọng hát đặc biệt của người ca sĩ có giọng ca cũng đặc biệt không kém này.

 

Lối Cũ biên soạn